Nơi ấy trong tôi, một cảm giác thân thương xen lẫn tự hào. Ngày nào, tôi chỉ là một cô giáo mới về trường, như chớp mắt, giờ đây tôi đã công tác và giảng dạy được mười mấy năm rồi. Đếm sao cho hết nỗi niềm nơi đây đã chia sẻ cùng tôi. Bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày gắn bó là bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với bao thế hệ học trò thân yêu.
Vẫn nhớ rõ cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm và một chút lạc lõng khi lần đầu tiên đặt chân vào trường. Một ngôi trường quá đơn sơ, còn nhiều lớp ở các khu lán lẻ trong xã rất khó khăn mỗi khi chuyển tiết đổi giờ. Nhưng nhờ công cuộc xây dựng nông thôn mới , trường của tôi được sự quan tâm của các cấp chính quyền, sự tận tâm đầy nhiệt huyết của ban giám hiệu,cùng sự đoàn kết cố gắng vươn lên của tập thể giáo viên trong trường, trường đã được xây mới khang trang, đầy đủ cơ sở vật chất hạ tầng .Trường có vườn sinh vật cảnh, có thư viện xanh, có các ghế đá cho học sinh ngồi đọc bài, đọc truyện.Trong các lớp học không gian lớp được các giáo viên trang trí vừa đẹp mắt lại vừa thân thiện với học sinh.Tạo cho học sinh không khí “ Học mà chơi- Chơi mà học.”
Yêu lắm cuộc sống giáo viên, vui buồn trong sự thiếu thốn trang thiết bị dạy học, vật chất còn nghèo. Đồng nghiệp tôi tới đây từ khắp mọi nơi trong huyện. Chúng tôi chia sẻ với nhau tình cảm bạn bè, chia sẻ cùng nhau những bài giảng khó, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn . Cuộc sống giáo viên đơn giản, mộc mạc nhưng đáng yêu lắm. Chúng tôi cùng trân trọng, cảm thông và giúp đỡ nhau vượt qua cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, để giờ đây khi nhìn lại tôi phải cảm ơn cuộc sống giáo viên đó vì nhờ khoảng thời gian này mà tôi trưởng thành hơn và có được thành tích trong công tác giảng dạy. Đáng quý lắm cảm giác ấm áp và thân thương khi nhận được tình cảm chân tình của các thầy cô đồng nghiệp, tình cảm thơ ngây trong sáng của học trò thân yêu.
Giáo viên của trường tôi tận tình và yêu thương học sinh lắm. Các thầy cô là những người đưa đò cao cả, bằng cả tâm và tài của mình, các thầy các cô đã dìu dắt và nâng đỡ bao lớp học sinh của quê hương Điện Biên trở thành những con ngoan, trò giỏi, những kỹ sư, bác sĩ những công dân có ích cho quê hương,cho đất nước. Không có gì có thể so sánh với công ơn của thầy cô đã dành cho lớp lớp học sinh.
Yêu biết bao ngôi trường này. Và đâu đấy trong tôi lúc này là cảm giác pha lẫn giữa lo âu, trăn trở về “cơm, áo, gạo, tiền” và niềm vui khi đã tích lũy đủ hành trang trong quãng đời giáo viên của mình . Tôi biết rằng, tôi giờ đây cần phải biến những cảm xúc ấy thành động lực, phải đem những hành trang về kiến thức và kỹ năng sống mà mái trường này đã cho tôi để hiện thực hóa những khát vọng và hoài bão bản thân, để không phụ những gửi gắm mà ngôi trường này và bao lớp học trò thân yêu đã dành cho tôi và để góp công sức vào giảng dạy lớp lớp học sinh trở thành những công dân tốt xây dựng quê hương đất nước mạnh giầu. Với bề dày truyền thống và sư năng động vốn có, sự tận tâm và sự uyên sâu của những người đưa đò nơi đây, tôi cũng như những giáo viên đã và đang giảng dạy tại mái trường này tin rằng: Trường Tiểu học Hoàng Công Chất sẽ luôn là cái nôi đào tạo những con người vừa hồng vừa chuyên cho đất nước, tiếp tục khằng định vị thế của mình trong sự nghiệp giáo dục của xã nhà nói riêng và sự nghiệp giáo dục chung của cả nước.
Người viết: Trần Thị Hoa (GV tổ 2+3)